Ai yêu ai – C96


Chương 96: Chết vì ngu ngốc

Editor: Thiên Vi

Thánh Nguyên Đế cầm bức họa điêu khắc lên, bình tĩnh mở miệng:

“Nếu không gặp phu nhân, vĩnh viễn trẫm cũng không tưởng tượng được mình còn có thể thưởng thức nó ở khoảng cách gần như thế này, trong lòng lại không có chút sợ hãi cùng tuyệt vọng nào. Trong thời khắc trẫm hăng hái nhất, ngày mà trẫm giẫm nát toàn bộ Trung Nguyên dưới lòng bàn chân, Thái hậu cầm bức họa này, một bên chỉ điểm một bên tường thuật lại cảnh tượng khi trẫm được sinh ra.”

Huyệt thái dương của Quan Tố Y bắt đầu phình to, bản thân gần như có thể cảm nhận được cái cảm giác muốn hủy thiên diệt địa kia. Đối với một hài tử bị vứt bỏ từ nhỏ mà nói, không có việc gì quan trọng hơn so với việc đi tìm nguồn gốc gốc rễ của mình, nếu cả đời không được biết thì cũng thôi đi, đằng này vào cái ngày vốn nên vinh dự nhất thì bức màn chân tướng máu tươi đầm đìa kia lại đột nhiên được vén lên, giống như có một lực lượng to lớn đập vào người hắn khiến hắn từ trên trời ngã xuống vực sâu vạn trượng, lực phá hoại này không thua gì sóng thần núi lở.

Hắn chờ mong , theo đuổi, thậm chí là tất cả tín ngưỡng của hắn, đều bị phá hủy trong khoảnh khắc này, nếu ý chí không kiên cường, sợ là sẽ điên ngay tại chỗ mất. Quan Tố Y không biết khi đó hắn gắng gượng qua như thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được ngày ngày đêm đêm1400 ngày, hắn phải chịu dày vò như thế nào.

Nhưng mà dù thống khổ tuyệt vọng như thế, hắn lại không nỡ thiêu hủy bức họa này, có thể thấy được đối với người mẫu thân chưa từng gặp mặt kia hắn ôm ấp áy náy cùng tưởng niệm to lớn như thế nào. Có phải hắn cho rằng lưu trữ bức họa này lại, vĩnh viễn dùng để tra tấn mình, là có thể rửa sạch được tội nghiệt giết chết mẫu thân hay không?

Thì ra người nam nhân nhìn qua cường đại như vậy, trong lòng lại che giấu một miệng vết thương hư thối như vậy, nhưng hắn lại không muốn trị liệu, ngược lại một đao một đao đâm vào chỗ ấy càng sâu. Nghị lực của con người không phải cường đại không có giới hạn, trái lại, còn có thể từ bạc nhược yếu đuối tăng trưởng từ từ, nếu như tất cả kiên cường đang có đều hao tổn hết, cuối cùng một đao sẽ đâm thủng trái tim.

Quan Tố Y nhắm mắt lại, hung hăng áp chế nước mắt đang mãnh liệt chảy ra, nàng không có tư cách khóc vì nam nhân này, ngay cả chính hắn cũng không được, bởi vì tất cả chuyện này đều là giả! Là kẻ nói dối như cuội! Sự thật chân tướng tuy có chút máu tanh, nhưng không tàn khốc dù chỉ một chút, trái lại còn thẩm thấu tình yêu cùng chờ mong nồng đậm.

Nàng miễn cưỡng duy trì giọng nói vững vàng:

“Có lẽ Hoàng thượng đã đoán được? Sở dĩ trong tay mẫu thân ngài cầm đao, không phải là vì phản kháng, lại càng không phải muốn giết chết ngài. Lúc ấy nàng khó sinh, lại không có người canh giữ ở bên cạnh, vì bảo trụ tánh mạng ngài, chỉ có thể rạch bụng mình, lấy ngài ra; Vì sợ tộc nhân không thể tìm được ngài đúng lúc, nàng mới cắt cổ tay, dùng máu tươi của mình cho ngài ăn.” 

Nàng bình tĩnh nhìn Đế vương biểu lộ ra tư thái yếu ớt ở trước mặt mình, gằn từng chữ:

“Cho nên ngài chưa bao giờ là la sát, càng không giết mẫu thân, mà là nàng dùng tính mạng mình đổi được một bảo bối. Ngài không phải đứa nhỏ không có người cần, trái lại, lúc ngài sinh ra đã chở đầy tình thương của mẹ cùng hy vọng so với bất cứ kẻ nào còn sâu nặng hơn. Bởi vì trên trời nàng có linh, vẫn luôn thủ hộ bên cạnh của ngài, cho nên ngài mới có thể tồn tại được ở trong hoàn cành gian nan đến tận bây giờ, còn lần lượt hóa nguy thành an, cuối cùng leo lên tới đỉnh. Hoàng thượng, nhìn nàng ở trên trời, sau này không nên tùy tiện tổn thương mình nữa, hiện tại ngài là đại quân chủ Ngụy Quốc, chủ của thiên hạ, tính mạng của ngài đã sớm không phải của một mình ngài nữa rồi!”

Toàn thân Thánh Nguyên Đế bị lời nói này của nàng mà cảm thấy nóng lên, tâm phòng bị cứng rắn vừa dày vừa nặng như trước, lại vì một người là nàng mà mở rộng một khe hở, thật cẩn thận nhét vào, hoặc là đặt ở đầu quả tim, hoặc giấu ở trong tâm khảm, trừ mình ra, không cho phép bất cứ kẻ nào đụng tới.

Mười ngón tay của hắn với nàng đan nhau, nóng bỏng nói:

“Nói lời này rất đúng , tính mạng trẫm sớm đã không còn là của trẫm, mà là của phu nhân. Nếu không có phu nhân, vĩnh viễn trẫm sẽ không phát hiện được chân tướng.”

Mổ bụng lấy con, ngày đó hắn thu được mật báo, hắn nhấm nuốt chữ bốn này nhiều lần, chân tướng liền giống như một đạo sấm sét, nổ vang ầm ầm ở trong đầu, ngay sau đó tất cả mọi chuyện đều được phanh phui ra ánh sáng.

Lại đi xem bức họa Thái hậu hao tổn tâm cơ vẽ ra, hắn lại không cảm nhận được chút áy náy, hoặc sợ hãi tuyệt vọng nào, thầm nghĩ vì mẫu thân của mình phải khóc một trận. Nàng là người dũng cảm nhất trên thế gian, là người mẫu thân vĩ đại nhất; Cũng giống như phu nhân là người kiên cường nhất, thông tuệ nhất trên thế gian.

Cuối cùng tuyệt vọng của hắn cũng hoàn toàn tiêu tan, còn coi đây là niềm kiêu ngạo. Hắn không hề do dự có nên đến bên phu nhân hay không, mà ngay lập tức chạy đến gặp nàng, muốn cho nàng thấy thân phận của hắn. Hắn là con trai Hốt Nạp Nhĩ của Hốt Tô Lực Nhã, cũng là Hoắc Thánh Triết quân chủ của Ngụy Quốc, hắn không phải là ác quỷ, hắn không cần phải giấu diếm nữa?

Quan Tố Y không thể hiểu được tình cảm dâng trào mãnh liệt của hắn, vội ngoảnh mặt đến nơi khác la lên:

“Thỉnh Hoàng thượng chớ nhắc đến những lời này, nếu ngài không hạ lệnh cho thần phụ nói, thần phụ sẽ không dám nói. Nếu đã tiêu tan được khúc mắc lúc trước, xin ngài hãy nhanh chóng mặc quần áo vào?”

Thánh Nguyên Đế hình như thấy trên mặt nàng có ý xấu hổ, mặc dù cảm thấy thật đáng yêu, nhưng cũng không đành lòng đùa quá mức, một bên mặc y bào một bên bộc bạch nói:

“Phu nhân không cần tự xem thường mình, đối với trẫm mà nói, ngài là trân bảo độc nhất vô nhị trên thế gian. Sở dĩ trẫm tranh đoạt thiên hạ, ước nguyện ban đầu chỉ là vì bảo mạng sống, sau đó trái tim lại bị Thái hậu hung hăng đâm một đao, liền có ý nghĩ làm sao để ngồi trên ngôi vị hoàng đế càng thêm vững vàng, cho dù chết, cũng không thể để người khác chiếm tiện nghi. Cho đến khi gặp phu nhân, trẫm mới biết được thiên hạ này không chỉ thuộc về mình trẫm, còn thuộc về lê dân bách tính, nuôi sống đất đai một phương, so với việc phá hủy một thành trì càng khiến cho trẫm thỏa mãn hơn. Hiện tại, trẫm muốn làm một vị hoàng đế thật tốt, sau đó nắm tay của nàng cùng hưởng phúc thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng.”

Quan Tố Y quay mặt sang một bên, màu đỏ ửng từ bên tai chậm rãi lan ra hai má, lại kéo xuống tới cổ, không cần nhìn bề ngoài nồng nàn của người này, chỉ bằng lời nói tràn ngập yêu thương của hắn, là có thể khiến cho tâm thần của nàng dao động, suy nghĩ hỗn loạn. Nàng không thể đáp lại hắn, đành duy trì trầm mặc.

Thánh Nguyên Đế không cần nàng đáp lại, tiếp tục kể:

“Bởi vì chưa đoán được thân thế của mình, mới đầu trẫm còn do dự có nên tranh đoạt nàng hay không. Mỗi khi thấy hài đồng thiên chân rực rỡ, hoặc là có nữ tử lộ bụng, trẫm sẽ không chịu sự khống chế có suy nghĩ, trẫm là la sát ác quỷ, đứa nhỏ của trẫm có thể cũng giống trẫm hay không, dùng phương thức máu tanh phá thể mà ra hay không? Nếu cuối cùng hại đến phu nhân, kêu trẫm lấy gì để chuộc tội?”

Quan Tố Y thẹn quá thành giận, quay sang châm chọc nói:

“Hoàng thượng, quan hệ của hai ta xa vô cùng, ngài không khỏi nghĩ quá nhiều!”

“Sự thật chứng minh là trẫm suy nghĩ quá nhiều, cho nên trẫm lập tức chạy tới Triệu phủ tìm nàng, thẳng thắn thừa nhận thân phận với nàng:

“Thánh Nguyên Đế chần chờ một lúc, gian nan nói:

“Bởi vì sợ hãi lại sinh ra một đứa trẻ la sát, để cho nó phải thừa nhận những cực khổ mà trẫm từng thừa nhận, cho nên những năm này trẫm vẫn giữ mình trong sạch, không dám thân cận với nữ tử nào. Quan hệ của trẫm với Diệp Trăn, cũng không phải là loại quan hệ giống như suy đoán của nàng……”

Gương mặt đen đỏ lên kể lại một việc vô cùng ngu xuẩn đời này từng trải qua còn giải thích rõ ràng với phu nhân, hắn thở dài:

“Phụ tá bị Diệp Trăn mua chuộc năm đó, kẻ mà ba lần bốn lượt góp lời với lão Hầu gia muốn dâng hiến con dâu cho trẫm đổi lấy phú quý nay trẫm đã tìm được hắn. Cả kẻ dị nhân Miêu Tộc chịu sai sử của Diệp Toàn Dũng đuổi giết trẫm, sau khi bị Diệp gia diệt khẩu may mắn còn sống cũng đã tìm được, nay đang ở trong thiên lao. Nếu phu nhân không tin, ta có thể đưa bọn chúng đến, trẫm thẩm tra bọn họ ở trước mặt của nàng một lần.”

Quan Tố Y lấy lại bình tĩnh, truy vấn nói:

“Giết toàn tộc Diệp thị, hung thủ đầu độc Triệu phủ chính là người Miêu kia? Đệ muội chết, là do Diệp Trăn liên lụy?”

“Đúng vậy.”

“Tốt cho một kẻ xưng là mỹ nhân đệ nhất Trung Nguyên, tốt cho một Diệp Tiệp Dư sủng phi lục cung, quả nhiên thủ đoạn rất cao minh!”

Quan Tố Y chưa bao giờ hận một người như thế, thì ra tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện vì sao mình lại gả cho Triệu Lục Ly, đều do nàng ta đứng phía sau màn phá rối. Một người, tại sao lại có thể vô sỉ đến trình độ này?

Nàng ta muốn trèo lên cành cao, vì thế cha chồng tiểu nhân mới hiến sắc đổi lấy quyền quý, cuối cùng trở mặt thành thù với con trai; Nàng ta muốn ném phu bỏ con, vì thế mà kẻ nhu nhược Triệu Lục Ly mới để thê tử bán đứng thân thể đối lấy phong hầu phong tước, từ đấy về sau áy náy không thể được bình an, không ngẩng đầu lên được; Nàng ta muốn phượng tường cửu thiên, vì thế Thánh Nguyên Đế mới bị người đuổi giết, là mục tiêu bị lừa gạt, cuối cùng phải nhận lấy tất cả danh tiếng xấu thay nàng ta, cho nàng ta vinh hoa cao nhất.

Trên thế gian còn có nữ tử nào “thuần khiết thiện lương, nhu nhược trinh liệt” hơn so với nàng ta sao? Sợ là cả mấy trăm năm trước, mấy trăm năm sau, cũng không tìm ra được một người hơn nàng ta.

“Cao a, thật sự là cao! Lần trước thần phụ thấy Diệp Tiệp Dư, còn nói nghe danh không bằng gặp mặt, thì ra là thần phụ có mắt như mù! Hoàng thượng, hai vợ chồng các ngươi một kẻ tâm tư giảo quyệt, một người vô cùng ngu xuẩn, nên thành một đôi, tại sao lại đến để hại ta? Ta ở Triệu gia có phu quân sủng ái, có bà bà che chở, mặc dù bọn nhỏ không phải chính ta sinh, nhưng đều cung kính có thừa với ta, vô cùng hiếu thuận, vì sao ta phải bỏ rơi bọn họ, đồng lõa một chỗ với ngươi? Ngươi ngu xuẩn, ta lại không ngu; Diệp Trăn hạ lưu, ta lại không hạ lưu!”

Nàng bỗng nhiên xốc thảm mỏng đứng lên, ngay cả giày cũng không đi, nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại một câu châm chọc:

“Hoàng thượng, hát văn nhiều như vậy, quả nhiên rất bổ ích đối với ngài, chiêu khổ nhục kế này thiếu chút nữa đã lừa được ta! Sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa, coi như chưa bao giờ quan biết nhau đi!”

Thánh Nguyên Đế lừa gạt nàng, trêu đùa nàng, thậm chí còn có dục vọng cường đoạt nàng, đều không thể làm nàng tức giận thật sự, bởi vì nàng thừa nhận nàng so với chuyện này còn hiểm ác hơn, xấu xí dễ thương tổn hơn. Nhưng mà chỉ có một điều duy nhất nàng không thể tha thứ — đó là trong lòng hắn đã biết rõ mọi chuyện, còn giúp đỡ Diệp Trăn đẩy nàng vào trong hố lửa.

Dựa vào cái gì lúc hắn khinh thường nàng là có thể tùy ý giẫm lên, lúc thích nàng lại muốn vãn hồi một cách dễ dàng? Chỉ bằng hắn là hoàng đế? Chỉ bằng thân thế cực kỳ bi thảm của hắn? Đầu năm nay, có ai là không có mấy chuyện vừa nhắc tới ruột gan liền như đứt từng khúc? Thật xem chính mình vô cùng đáng thương hay sao?

Quan Tố Y đi nhanh như bay, trở về sương phòng mới phát hiện lòng bàn chân bị ma sát vào đá có rất nhiều vết thương, vô cùng đau đớn. Kim Tử vội vàng lấy thuốc mỡ ra nhấc chân nàng lên bôi thuốc, nghi hoặc nói:

“Phu nhân, ngài có công phu tự giải huyệt đạo?”

“Cái gì mà giải huyệt? Huyệt đạo hắn điểm trúng là huyệt đạo tương thông với huyệt Thiên Tông, chỉ cần ta luôn dựa vào thành ghế, âm thầm chèn ép huyệt Thiên Tông, là có thể lợi dụng máu lưu thông phá tan cản trở. Sau này ngươi nên đọc nhiều sách hơn, đừng giống chủ tử nhà ngươi, dại dột không có thuốc chữa!” Quan Tố Y nghiến răng nghiến lợi nói.

Kim Tử vẻ mặt cười khổ:

“Phu nhân, ngài đừng đổ hết tức giận của mình lên đầu của ta, nô tỳ chỉ có một chủ tử là ngài, không còn chủ tử khác nữa! Số hiệu của nô tỳ đã bị người của ám huỷ bỏ, lại trừ bỏ quân hộ, cuối cùng không thể trở về được nữa.”

Quan Tố Y ngẩn người, lúc này mới dùng đầu ngón tay chọc vào gáy Kim Tử:

“Quỷ nha đầu, biết dùng lời nói để chặn ta rồi . May mà ngươi được phái tới giám thị ta, ít nhiều còn học được chút kiến thức, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ giống Hoắc Thánh Triết, bản thân sẽ chết vì ngu xuẩn.”

Kim Tử không dám phản bác, ở trong lòng âm thầm bi ai thay Bệ hạ. Thì ra phu nhân không thể dễ dàng tha thứ không phải là người lừa gạt, mà là người ngu xuẩn? Vậy thì thảm, sợ là đời này bệ hạ không thể trông cậy vào được nữa rồi.

Hết chương 96.

12 bình luận về “Ai yêu ai – C96

Gửi phản hồi cho Thiên Vi Hủy trả lời